DIỄN ĐÀN GĐPT CẢNH LONG
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

Lịch Sử Đức Mục Kiền Liên

Go down

Lịch Sử Đức Mục Kiền Liên Empty Lịch Sử Đức Mục Kiền Liên

Bài gửi  haquangto Tue Dec 15, 2009 10:55 pm

Tìm Ra Chân Lý.
Lúc ấy Kolita và Upatissa hoàn toàn không biết rằng có đức Phật. Họ tự nhiên từ bỏ đời sống của hai Đạo sĩ du phương và quay về quê hương Ma Kiệt Ðà (Magadha) của họ, sau khoảng hai mươi năm ròng rã lang thang tìm đạo.

Ðiều này xảy ra không lâu, sau khi đức Phật bắt đầu Chuyển pháp luân (Thuyết pháp lần thứ nhất) tại vườn Lộc Dã (Isipatana Migadàya), Ba La Nại (Benares).

Tuy nhiên, đôi bạn Kolita và Upatissa vẫn chưa từ bỏ hy vọng tìm ra đấng Giải thoát. Sau khi trở lại quê nhà, họ quyết định chia tay nhau, mỗi người đi một hướng hy vọng gấp đôi tầm đạo như thế, may ra sớm có kết quả. Cả hai cùng ước hẹn với nhau rằng ai tìm ra con đường bất tử trước sẽ lập tức thông báo cho người kia.

Khi ấy cả Kolita và Upatissa đã khoảng bốn mươi tuổi, và nhằm lúc đức Phật vừa cho phép đoàn Đệ tử đầu tiên đi truyền bá chân lý. Ðoàn Như Lai sứ giả ấy, gồm sáu mươi vị, tất cả là những Thánh nhân. Mục đích đoàn Thánh Tăng này là đi ban bố giáo lý an lành và tiến hóa trong nhân loại. Còn đức Phật, Ngài đích thân đến thành Vương Xá (Ràjagaha) để tiếp độ vị vua nước Ma Kiệt Ðà (Magadha) tên là Bimbisàra (Bình Sa Vương) và nhận lãnh ngôi chùa Trúc Lâm (Veluvana Vihàra) do vua dâng cúng. Phật đang có mặt tại ngôi chùa này thì Kolita và Upatissa vừa quay về thành Vương Xá, tạm thời ngụ trong viện của Sànjaya. Một hôm Upatissa đã ra đường phố, còn Kolita ở nhà. Chợt chàng thấy người bạn thân trở về với vẻ mặt vô cùng hớn hở mà từ xưa đến giờ chưa bao giờ nhìn thấy. Phong độ của Upatiss lúc ấy hoàn toàn khác hẳn: trang nghiêm và rạng rỡ! Kolita lập tức hỏi: - Này bạn! Vẻ mặt bạn thật thỏa mãn, dung nghi bạn rất trong sáng, phải chăng bạn đã tìm ra con đường Giải thoát?

Upatissa trả lời:

- Ðúng như thế, thưa bạn! Pháp Giải thoát khỏi sự chết đã được khám phá.

Rồi Upatissa thuật lại rằng: Trên con đường phố chàng gặp một vị Sa môn phong cách rất tự tại. Vị Sa môn này đã làm cho chàng phát sinh lòng kinh cảm, rồi chàng không ngần ngại hỏi vị Sa môn xem Tôn sư Ngài là ai. Sa môn ấy chính là Trưởng lão Assaji một trong những vị Đệ tử đầu tiên của đức Phật và cũng là một trong sáu mươi vị Thánh A la hán. Trưởng lão Assaji còn xác nhận rằng Ngài chỉ là một Đệ tử của vị Ðại sĩ thuộc giòng họ Thích Ca.

Khi Upatissa yêu cầu Sa môn Assaji ban bố giáo lý thì Ngài nói rằng Ngài không thể thuyết pháp được nhiều, vì Ngài mới thọ Cụ Túc giới mấy tháng. Và Ngài chỉ tiết lộ Ngài vừa học được bốn sự thật sâu sa (Tứ Diệu Ðế) mà ngoài bậc Giác Ngộ ra, phàm nhân không thể nào quán triệt.

Nhưng Upatissa liền cầu khẩn Ngài chỉ dạy cho, dù một phần tinh yếu cũng đủ cho mình phăng ra mối đạo.

Trưởng lão Assaji nghiêm trang nhắc lại một kệ ngôn của đức Phật rằng:

"Ye Dhammà Hetupabhàvà,

Tesam Hetum Tathàgatàha,

Tesam Yo Nirodho

Evam Vàdi Mahàsamano-ti"

Dịch:

"Pháp nào có nhân ấy,

Bậc Giác Ngộ đã thấy rõ nhân,

Ngài cũng tìm ra con đường diệt quả.

Ðây là giáo lý của các bậc đại Sa môn."

Kệ môn này sau khi được đức Phật thốt ra đã trở thành câu nói gói trọn giáo lý Giải thoát, và trở thành Triết Học căn bản của đạo Phật xuyên qua bao nhiêu thế kỷ.

Upatissa nghe được kệ ngôn ấy liền đắc Pháp nhãn (Dhamma Cakkhu) trong tâm thức chứng quả Nhập lưu, Tu Ðà Hườn (Sotàpatti). Rồi khi chàng thuật lại cho Kolita nghe, người bạn ấy cũng chứng quả tương tự. Nghĩa là cả hai cũng giác ngộ rằng "Bất cứ cái gì sinh ra đều phải tan biến.” Sự thấy rõ chân lý do bài kệ này soi sáng, quả thật là một biến cố kỳ diệu. Ðối với chúng ta ngày nay, bốn câu kệ ngôn trên đây không thể đả thông hết tâm thức si mê, nên chúng ta nghe mà cũng chưa trực nhận được ý nghĩa nào. Chiều sâu và chiều rộng của câu Phật Ngôn ấy, chỉ có thể biểu hiện đối với những ai đã từng nhiều kiếp tu tập hạnh từ bỏ những dục lạc tạm bợ ở đời, và hằng rèn luyện Trí tuệ để thấy rõ lý Vô thường (luôn luôn chi phối bởi nhân duyên điều kiện) và chứng thực đạo bất sinh tử.

Hơn nữa, câu kệ ngôn này vốn có tác dụng kỳ diệu đối với những ai Trí tuệ đã chí muồi, và từng thuần thục trong pháp quán xét các pháp hành thuộc nhân duyên điều kiện. Cộng thêm đôi bạn Upatissa và Kolita đã sẵn sàng tâm thức đón nhận Pháp bảo, nên kệ ngôn do trưởng lão Assaji thốt ra "Như một giọt nước rót vào chén nước đã đầy.” Sự chứng quả Nhập lưu Tu Ðà Hườn (Sotàpatti) tự động phát hiện, khiến cho người nghe thấy rõ Giải thoát Niết bàn, vượt khỏi những sinh nhiệm thường tình mà thần chết lúc nào cũng chi phối.

Chỉ trong một ánh loé, Pháp nhãn bừng sáng, trí thức giác ngộ phát sanh, họ đã thấy rõ lý bất sinh bất diệt!

Ðến đây cũng cần nhắc lại rằng ba vị Ðại Đệ tử thân cận nhất của đức Phật là A Nan Ða (Ananda), Xá Lợi Phất (Upatissa Sariputta) và Mục Kiều Liên (Mahà Moggallàna) đã đắc quả Nhập lưu (Tu đà hườn) không phải nhờ nghe Pháp bảo từ cửa miệng đức Phật, mà từ các Sa môn thừa truyền Phật giáo: Ananda thì do Thầy Tế độ, một Thánh A la hán tên là Punna Mantàniputta, Upatissa Sariputta (Xá Lợi Phất) thì do trưởng lão Assaji, còn Kolita Moggallàna (Mục Kiền Liên) thì do người bạn vừa đắc quả Tu đà hườn, chưa đạt tới Thánh Quả A la hán (ám chỉ Upatissa - Xá Lợi Phất). Ðể có thể đạt tới một sự giác ngộ kỳ diệu như thế, Kolita Moggallàna phải có một niềm tin nơi Trí tuệ của bạn thân lẫn niềm tin trong chân lý vô cùng vững chắc. Và lẽ dĩ nhiên điều đó là một sự thật, không còn nghi ngờ nữa! Nghe xong kệ ngôn đầy nhiệm mầu ấy Kolita Moggallàna liền hỏi nơi cư ngụ của đức Bổn sư, đấng Toàn Giác. Khi nghe Upatissa thuật lại Phật ở tại Trúc Lâm Tinh xá (Jetavana Vihàra) cách đó không xa, Kolita Moggallàna liền tỏ ý muốn đến yết kiến đức Thượng Sư lập tức. Nhưng Upatissa trầm tĩnh đề nghị: "Này bạn! Trước tiên ta nên đến gặp Thầy Sànjaya và thông báo cho ông biết chúng ta tìm ra đạo bất tử. Nếu Thầy thấy hữu duyên, Thầy cũng sẽ bước vào ánh sáng chân lý như chúng ta. Ðó là một cách chúng ta tỏ lòng biết ơn Thầy đã một thời cho chúng ta học đạo. Còn nếu Thầy chưa phát hiện cơ duyên thì Thầy sẽ suy nghĩ lại, biết đâu sau này Thầy sẽ nhờ chúng ta đưa đến ra mắt đức Phật. Chừng đó khi nghe pháp bảo nơi kim khẩu đấng Toàn Giác, Thầy sẽ chắc chắn chứng được đạo quả.”

Sau đó đôi bạn đến gặp Giáo chủ Sànjaya và nói rằng:

"Thưa Thầy, Thầy đã hay chăng có một bậc Toàn Giác xuất hiện trên đời, đang ban bố chính pháp làm cho những môn đồ của Ngài sống một đời sống trong sạch, Giải thoát? Mời Thầy hãy cùng chung tôi đến yết kiến đấng Toàn Giác!"

Nhưng Giáo chủ Sànjaya đã không quan tâm đến những lời yêu cầu chân thành của hai người Đệ tử. Ngược lại ông còn khuyến dụ Kolita Moggallàna và Upatissa lãnh đạo những tùy tùng cũ của mình lập ra một trường phái mới, ngang hàng với ông. Nếu đôi bạn này chấp thuận, họ sẽ trở thành những bậc Tôn sư, thụ hưởng oai danh của các hành Giáo chủ.

Nhưng Kolita Moggallàna và Upatissa đã bày tỏ lòng dứt khóat, không còn muốn dính mắc với bất cứ danh vị gì trong cõi đời, dù cho cao cả đến đâu đi nữa. Ðôi bạn trí thức đã nhiều lần lập lại quyết tâm cuối cùng không lay chuyển của họ, để vị Thầy cũ ấy thấy rằng chẳng còn cách nào lung lạc được họ nữa.

Rốt cuộc Giáo chủ Sànjaya đành chịu thất vọng. Ông rất khổ tâm trước sự ra đi của hai Đệ tử xuất sắc này. Ông buồn bực la lên rằng:

- Ta không thể làm được! Ta không thể làm được! Ta đã là một bậc Tôn Sư từ bao nhiêu năm qua. Ta có đông đảo tín đồ. Ta không thể trở thành hàng Đệ tử! Như thế chẳng khác nào ta đem cái hồ rộng lớn đổi lấy một vũng nước chật hẹp tầm thường!

Nhất thời tâm hồn ông bị xung đột giữa hai ước vọng: Ước vọng đạt được Thánh quả và ước vọng muốn hưởng thụ địa vị cao sang. Và ước vọng thứ hai (thuận với lòng ham muốn) đã thắng thế, khiến ông hoàn toàn bất chấp những lời khuyến cáo của đôi Đệ tử thông thái.

Thuở ấy Sànjaya có khoảng năm trăm môn đồ. Khi những môn đồ này hay tin Kolita Moggallàna và Upatissa đã quyết định đến quy y Phật, tất cả đồng loạt muốn đi theo. Một nữa số ấy muốn suy nghĩ "Rồi đây Sànjaya sẽ còn lại một mình" nên không nỡ, chỉ đi một đoạn đường, rồi quay trở lại.

Nhưng đã muộn, Giáo chủ Sànjaya trước cảnh mất hết môn đồ, lại bị phiền não, thất vọng lẫn hoang man công phạt, nên đã uất ức hộc máu tươi mà chết.
haquangto
haquangto
Admin

Tổng số bài gửi : 206
cảm ơn : 0
Join date : 13/12/2009
Age : 34
Đến từ : canh long tu

https://gdptcanhlong.forum-viet.net

Về Đầu Trang Go down

Về Đầu Trang

- Similar topics

 
Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết